My Story

Câu Chuyện về tôi "Tại Sao Tôi Làm Việc Này” 


Gần đây có rất nhiều người hỏi tôi có dạy nghe nói Tiếng Anh cho họ. Lúc đầu, tôi không có quan tâm vì công việc của tôi còn rất bận rộn. Và tôi nói họ nên đi học Tiếng Anh giao Tiếp ở những Trung Tâm Ngoại Ngữ. Thế nhưng sau một thời gian học, họ nói với tôi rằng, học hoài mà không nói được, nghe được. Vì thế, tôi quyết định xem mình có thể giúp họ vượt qua thách thức này hay không. Tôi mở những lớp luyện nghe nói Tiếng Anh Chuẩn cho từng cá nhân. Kết quả bước đầu khá tốt. Nhờ học trực tiếp và có cơ hội nghe nói Tiếng Anh nhiều, người học có thể vượt qua những thách thức ban đầu như ngại nói sai, ngại hỏi...Tôi nghĩ đây là môi trường để họ vượt qua chính bản thân mình về khả năng nghe nói Tiếng Anh. 



Tôi xin nói thêm về câu chuyện của tôi. Bạn có thể được khích lệ trong con đường hoàn thiện Tiếng Anh của bạn. Trước đây: Khi còn học ở quê thời cấp 1,2,3, tôi là một người cực kỳ "dốt" Tiếng Anh. Tôi còn nhớ lần đầu tiên học Tiếng Anh là lúc tôi vào học lớp 6. Lúc đó, thầy giáo là một người mà lần đầu tiên tôi thấy thầy nói Tiếng Anh. Cảm giác của tôi chỉ có thể nói với 2 từ: "ngơ ngác". Và cứ như vậy lên lớp 7, 8 và 9. Tôi còn nhớ là anh bạn của tôi ngồi cùng bàn với tôi cũng mù tịt Tiếng Anh giống như tôi. Và rồi chúng tôi vượt qua những bài kiểm tra chắc nghiệm Tiếng Anh theo trò chơi may rủi. Tôi cùng anh bạn cùng bàn bốc thăm ABCD rồi chọn đại một đáp án. Chúng tôi vẫn vượt qua với kết quả tối thiểu "5 điểm". Đôi khi chúng tôi vẫn phải thi lại..hì hì... 

Qua lớp 10, lúc đó chúng tôi được chọn là thi hệ Tiếng Anh 7 năm hay 3 năm và vì Tiếng Anh của tôi dốt đặc, nên tôi chọn hệ 3 năm. Không hiểu sao, khi học lại hệ 3 năm, Tiếng Anh của tôi dường như vượt trội so với các bạn khác cùng lớp. Và khi kiểm tra, bao giờ tôi cũng đạt điểm 9 và 10 suốt từ năm lớp 10 đến lớp 12. 

Thế nhưng năm đầu tiên học đại học, Tiếng Anh của tôi cũng lại "ngơ ngác". Tôi còn nhớ là ở lớp Speaking, cô người Mỹ tên Erin nói chuyện, tôi dường như không nghe được một từ nào. Nhưng các bạn ở thành phố họ vẫn nói chuyện như với cô như người bạn thân thiết. Còn tôi thì không nói được một từ nào. Các bạn dường như coi tôi là một sinh viên hạng nhì, kẻ quê mùa không nói được Tiếng Anh. Và chính điều đó làm cho tôi khát khao chứng tỏ mình. Tôi biết là Tiếng Anh của tôi yếu hơn họ rất nhiều. Và tôi tìm cách để học. Tôi đã hạ quyết tâm là cứ mỗi chiều Thứ Bảy, tôi sẽ đến gặp cô Erin để trò chuyện (dù tôi không biết nói gì lúc đó). Và cứ như vậy một thời gian dài. Tôi cũng hạ quyết tâm là cải thiện kỹ năng nghe. Lúc đó, tôi chỉ đủ tiền mua một chiếc máy radio. Và rồi, tối nào tôi cũng bật một kênh nước ngoài để nghe Tiếng Anh. Tôi không nghe được từ nào lúc đầu, nhưng tôi muốn bản thân mình quen với tiếng nói đó, ít nhất là như vậy. Và suốt đêm, ngay cả khi tôi ngủ, chiếc radio vẫn phát sóng như thường. Có lẽ nó ru tôi ngủ...hì hì... 



Bước ngoặt của tôi:

May mắn cho tôi là, bố mẹ tôi không đủ tiền để trang trải tiền cho tôi hàng tháng khi tôi là sinh viên. Vì thế, tôi buộc phải đi làm thêm. Nhưng tôi nghĩ, tại sao mình không đi làm thêm ở một chỗ mà có thể nói Tiếng Anh. Và tôi đã đi tìm một chỗ như thế. Tôi xin phỏng vấn tại một nhà hàng có chủ là Người New Zealand. Lúc phỏng vấn, dường như tôi không nghe được gì và chỉ nói được vài câu giới thiệu về bản thân. Có lẽ, tôi nói tôi muốn làm ở đây để học Tiếng Anh và nhờ quyết tâm của tôi mà tôi được nhận. Tôi bắt đầu làm việc và được đào tạo những thứ cần thiết trong nhà hàng. Và sau một thời gian làm việc, tôi đã trở nên tốt hơn. Lúc đó làm việc rất cực, tôi thường xuyên làm ca từ 18h đến 23-24h đêm, đôi khi đến 2h sáng tôi mới đi ngủ. Sáng hôm sau, khi đi học trên lớp, tôi chỉ biết chống tay che trán mà ngủ để không cho thầy cô thấy là tôi đang ngủ. Có lần, khi tôi đang ngủ như vậy, thầy giáo Tiếng Nga đã phát hiện ra và đuổi tôi ra khỏi lớp. Tôi không biết lúc đó bạn cùng lớp của tôi nói gì sau khi tôi bị tống ra khỏi lớp. Có lẽ họ giải thích là tôi phải đi làm thêm nên hôm sau tôi vẫn được vào lớp bình thường. Tôi còn nhớ là có những người giảng viên Tiếng Anh người Mỹ dạy Tiếng Anh ở Đại học Quy Nhơn. Một buổi chiều, tôi đã có tình chạy bộ theo 2 người đó cũng đang tập thể dục. Tôi tự giới thiệu bản thân và làm quen với một người tên Mark. Chúng tôi đã trở thành bạn rất thân và anh ấy cũng dạy cho tôi thực sự rất nhiều điều, cả Tiếng Anh và cuộc sống. Mỗi lần tôi không có tiết học, tôi đều đến gặp và nói chuyện với anh. Chúng tôi thường xuyên uống cafe hoặc cùng nhau nói chuyện, đi ăn, tập thể dục... Tất cả những điều đó giúp Tiếng Anh của tôi nâng lên một cách rõ rệt. Bạn bè trong lớp tôi thấy tôi thay đổi một cách ngạc nhiên. Tiếng Anh của tôi đã hơn hẳn họ trong một thời gian ngắn. Tôi nói chuẩn hơn, nghe tốt hơn. Tôi vẫn nhớ mỗi lần trong lớp listening hay phiên dịch, chỉ cần cô mở xong một đoạn lần thứ nhất là tôi có thể nghe và dịch được rồi. Tôi luôn luôn dơ tay ở lần đầu tiên. Dường như cô đã biết khả năng của tôi nên sau một thời gian, cô không gọi tôi nữa. Tôi còn nhớ là lần đầu tiên đi tham dự Club nói Tiếng Anh ở trường, tôi thật sự thích thú cách nói chuyện của người MC, rất trôi chảy và bỏng bảy. Và tôi ước sao tôi nói được như vậy. Chính những khát khao và động lực này giúp tôi cải thiện được những kỹ năng của tôi. Ngày nay, tôi có thể tự tin về khả năng Tiếng Anh của mình. Tôi có thể dịch trong những hội nghị kinh doanh một cách trôi chảy và với nhiệt huyết nóng cháy. Dường như mọi người rất thích thú khi nghe tôi dịch. Họ nói nếu không có tôi thì dù diễn giả nói hay như thế nào, người dịch vẫn không chuyển được hết ý của họ cho thính giả. Tôi thực sự tự hào về điều này! Qua những điều này, tôi muốn nói với bạn rằng: bạn có thể nói và nghe Tiếng Anh tốt. Tôi chỉ là người bình thường có thể làm được, bạn cũng có thể! Tôi ở đây để giúp bạn. Chúc bạn đạt được ước nguyện! 

Đinh Công Huy 

My Story "WHY I DO WHAT I DO"


Recently many people have asked me to teach them English. At first, I did not care because my work was very busy. I advised them to learn Communication English at English Language Centers. But after a period of learning, they told me that they could not neither speak nor listen. So, I decided to do something to help them overcome this challenge. I opened a Private Standard English speaking and listening class. Initial results are quite good. Thanks to this class, students have the opportunity to practice their speaking and listening much more, which help them overcome initial challenges of psychologically phobia such as afraid to make mistakes, to speak out, to ask questions ... This is a friendly building environment that encourages learners to overcome themselves and believe that they can speak and listen to English well. I would like to share a bit my story and hope that it can encourage you on the journey of mastering your English. Previously: From primary school to high school, I was extremely "stupid" in English. I still remember the first time when I was learning English in grade 6. It is the first time I listened to an English word from the teacher. I could describe myself with two words: "bewildered". It kept going like that to Grades 7, 8 and 9. I remember my friend and I were extremely bad at English, sitting on the same table. We could only pass English tests by a game of chance. We would draw A-B-C-D and choose one answer. We survived with minimal results "5 marks". Of course, we had to re-take the exams sometimes… (Smiled). 

By grade 10, we had to select whether to continue 7- years- English Program or 3 years program and because of my “extremely-stupid English”, I chose the 3 years one. Somehow, when I learned the 3 years program, my English seemed superior to the others in my class. And when testing, I always scored 9 and 10 all the way from grades 10 to 12. 

However, when I was first year in college, my English went back "bewildered state". I remember that in Speaking class, my teacher, called Erin, spoke American, I did not catch a word. My friends who lived in the city still talked to her as a close friend. And I could not speak a word. They treated me as a second-class, countryside-boy student, who could not speak English. I took it as a motivation for improving my English. I knew that my English was far behind theirs. I made up my mind that I would prove myself to them. I decided that every Saturday afternoon, I would go to see Ms. Erin to chat (even though I did not know what to say at that time). And it went like that for a long time. I was also determined to improve my listening skills. At that time, I had only enough money to buy a radio. And I always turned it on the English channel. I did not hear a word at first, but I wanted to familiarize myself with that voice, at least so. And throughout the night, even when I was sleeping, the radio broadcast by itself. Probably, it lulled me to sleep ... hi hi (smiled) 

Fortunately, my parents did not have enough money to cover my living cost when I was a student. So, I was forced to look for a part-time job. I thought, I had to work anyway, why not find a place where I could have a chance to speak English. And I went out looking for a place like that. I was interviewed at a restaurant owned by New Zealand woman. At the interview, it seemed that I did not hear anything and I just said a few words to introduce myself. Perhaps, I told them I wanted to do here to improve my English and thanks to my determination that I got the job. I started working and training as required by the restaurant. After a period of work, I became better. My job was a hard one. My working shift was from 6 P.M. to 23 or 24 midnight, sometimes I had to work until 2A.M. The next morning I went to my class, I just wanted to sleep and to hide from the teachers seeing my sleep, I put my hands over my forehead. Once, when I was sleeping, the Russian teacher discovered and kicked me out of his class. I did not know what my classmates said to him after I was forced out of class. Probably, they explained that I had to work and the next day I was still allowed in his class. I also remember that the American teachers who taught English at University of Quy Nhon. One late afternoon, I ran after 2 people who were exercising. I introduced myself and got acquainted with a man named Mark. We became very close friends and he really taught me a lot of things, both English and life. Every time I did not have class, I went to meet and talk with him. We would usually drink coffee or talk together, eating, exercising ... All these things helped my English improved markedly. My classmates were surprised at my improvements. My English was better than them in a short time. I was better at speaking and listening skills. I still remember every time in listening class or translation class, when the teacher just finished the tape for the first time, that I could hear and translate it. I was always the one who raised hands at first. For a period of time, as my teachers already knew my capability, she did not call me for answers any more. I remember the first time I attended English Club at the university, I really admired the MC. The way he talked English was very smooth and sleeky. And I wish that I could do so. The desire and motivation helped me improve my skills. Today, I am confident about my English. I can translate in business conferences smoothly and with a burning enthusiasm. Everyone is very excited when they listen to my interpretation. They tell me that if I am not the interpreter, how good and meaningful messages the speaker says, the audience can not feel it. I'm really proud of this! I tell you of these things because I want to tell you that you can talk and listen to English well. 

If an ordinary person like me can do it, so can you! I'm here to help you. I wish you could achieve your goals! 

Dinh Cong Huy